Khúc tháng ba

peter-wileman.jpg  Peter Wileman

Rồi mình cũng phải xa nhau, đã bao nhiêu lần tôi muốn nói lời từ biệt, khoảng cách giữa em và tôi là cuộc trốn tìm mỏi mệt, tôi hoài vọng một thiên đường, em lẩn tránh một giấc mơ…
Giữa khúc quanh của cuộc đời, chúng ta giữ được gì cho nhau em nhỉ ? Ngôn ngữ đã trở thành vô nghĩa trong nhau.  Bởi yêu em xin cho tôi một lần tạ lỗi, nhớ thương nào rồi cũng sẽ phai phôi. Ðể ngày mai khi vô tình nhìn lại, trên môi em sẽ nở nụ cười, bỗng nhớ về một thời xa xưa đó, thuở cứ mãi trốn tìm nhau…
Cuộc từ ly bao giờ cũng thế, tình yêu bao giờ cũng thế, rồi sẽ không còn kiếm tìm nhau nữa, tôi ngồi lại bên đời với nỗi buồn rất cũ, em ngồi lại bên đời hát khúc chia tay…
Hình như có cơn mưa vừa bỏ phố hôm qua, đóa phù dung trong vườn tôi không nở… tháng ba áo mỏng gầy vai gió, chẳng ấm bàn tay qua lối xưa, chỉ nghe rét mướt về đâu đó, lặng lẽ giao mùa trong tiễn đưa…

Vọng

parcph-photography.jpg - photo by Parcph-photography

Chẳng còn yêu nhau được nữa, tháng hai đã xa xôi và những ngày mưa vẫn ngân dài điệu gió, mùa hạ đã quanh đây nhưng tháng sáu thật lặng thầm. Ôi những con đường, những con đường còn xanh kỉ niệm, những con đường còn vọng những dấu yêu, sợi nắng vàng rơi ngang kí ức, của một ngày đã xa, của một thời đã qua. Ngã rẽ cuộc đời đã chia nhau từ biệt, bến bờ nào đã chia cách những nhánh sông, con nước miệt mài đã cuốn trôi đi cánh buồm hạnh phúc, nỗi nhớ vẫn dư thừa khi buổi chiều khép cửa, và giữa đêm khuya muôn đời vẫn hao khuyết một vầng trăng, đứng giữa mênh mông. khỏang cách muôn trùng giữa ngày và đêm chỉ nghe vọng lại ngàn lời tiễn biệt….

Chút nắng lung linh

susan-flower-photo.jpg

Cuối cùng, không còn nhau, những mùa hoa không còn rực rỡ, ánh mắt nào bỏ lại phố xa xưa, trả về nhau hết những ước mơ, còn vằng vặc trên ánh trăng ngày cũ, tất cả đã trở thành vô nghiã. Gió bây giờ chở hết niềm tin, mưa bây giờ rơi thật bình yên, anh vẫn hát bài tình ca của nắng, phố thân quen trở thành lạ lẫm, em không còn ở phía bình minh, những con đường chỉ có riêng anh, đã hoang vắng tiếng cười cuối phố, kỷ niệm cũ chẳng còn ai nhắc nhở.
Cuối cùng, một chân trời mà bao ngả chia xa, một chuyến tàu mà muôn vạn sân ga, hai chúng ta không đi cùng một hướng, trong hoàng hôn đã không cùng một bóng, nên đành lòng lỗi hẹn với mùa sau.
Cuối cùng, sẽ chia nhau nỗi buồn hay chỉ mình anh giữ lại, mùa oan khiên bắt đầu đơm hoa trái, khô hạn rồi cũng chẳng kịp cơn mưa, em không còn là của ngày xưa, thắp trong anh lung linh ngọn nắng, tạ ơn em dẫu mùa đã cạn, tình một lần rực rỡ trong anh, dẫu bây giờ cơn mộng chẳng hồi sinh, vết thương cũ ngàn năm còn sâu lắng, tạ ơn em một thời lãng mạn, dẫu bây giờ kỷ niệm đã thiên thu…

Không còn của riêng nhau

bougainvillea-flower.jpg

Những con đường muôn đời chia cách, những dòng sông lặng thầm con nước, em vẫn đi tìm kỷ niệm đã xa xôi, không cùng nhau đi về phía chân trờị Ôi !hạnh phúc,là món quà xa xỉ.
Ôi !tình yêu là những điều không thể, khi một ngày phải nói tiếng chia tay, giữ lại gì ở hôm nay, khi trong niềm vui đã hiện hình mất mát, khi trong nụ cười đã long lanh nước mắt.
Biết nói gì khi nỗi nhớ chẳng bình yên, biết bao giờ ký ức sẽ ngủ quên, khi mũi tên nhói đau trong lồng ngực, và nỗi buồn vẫn cùng em chung bước. Đâu một thời hai đứa của riêng nhau? em bây giờ đi giữa những mùa ngâu, vẫn chông chênh đứng trên đầu ngọn gió…không còn của riêng nhau được nữa, trả cho anh phía mặt trời thắp lửa – em giữ cho mình khỏang tím của hoàng hôn..

Mùa lá

abstract-autumn-wall-tapestry-c11756401.jpeg

Mùa thu, mùa thu anh vẫn đi giữa ngày cả gió, những chiếc lá rơi xao xác cả nỗi buồn, vạt nắng ngày xưa đã tàn phai trong trí nhớ. Đâu một thời, của những hẹn hò chờ đợi, đâu một thời của những bối rối thơ ngây, nhặt chiếc lá khô ép vào trang sách cũ….Bài thơ đầu viết cho em vẫn còn dang dở, đọan sau cùng nào đã kịp gửi trao, để mỗi lần đi giữa mùa lá vỡ, lại nhớ về kỷ niệm đã mưa mau, đã tàn theo ánh trăng thời mơ ước… Đã muộn rồi ai biết sẽ về đâu, gọi hạ buồn xanh xao vùng ký ức, nên trăm năm vẫn mộng giấc mơ đầu, khi đi giữa heo may mùa lá vỡ…..

Hoa tím

hoa-tim.jpg

Em xa xôi làm sao em biết được góc phố bây giờ vẫn nhớ về ánh mắt thân quen – kỷ niệm nào ghi dấu ánh trăng đêm trên đỉnh cao của ngôi đền Hồi giáo – thành phố đó mùa xuân về thay áo – mang em đi và nỗi nhớ theo cùng.
Anh đứng giữa bâng khuâng thương trái tim mùa cũ, em đã hiến dâng cho anh từng hơi thở, một trời hoa tím vẫn vây quanh, đã có lần em nói tiếng yêu anh. Làm thế nào có thể quên khi về ngang lối cũ – mưa ngậm ngùi nỗi nhớ , mưa buồn như vết thương…

Mưa phố (*)

rain.jpg

Ôi những ngày, Hà Nội phố chập chùng mưa, làm sao quên kỷ niệm vẫn quay về, và nỗi niềm còn vương đôi vai nhỏ, đã nặng oằn bao năm tháng xa nhau. Mùa đã vàng thu trong mắt lá, đã ngút ngàn ngày nắng hạ xa xăm.
Anh ở đâu mưa buồn qua phố cổ, những con đường hoa sữa chỉ riêng em, mưa đêm nay vẫn là cơn mưa phố, em đêm nay chẳng tìm được bình yên, đã không còn bàn tay anh che gió, em một mình trong nỗi nhớ dịu êm….

(*)tựa 1 ca khúc của nhạc sĩ Hòang Mỵ

Tình ơi ! Hãy vui (*)

6bb2263a-b53c-4124-a398-63203daaaeb2.jpg

Định mệnh không phải là điều đơn giản trong khoảng cách giữa hai chúng ta. Em mãi là niềm tin nuôi tôi bằng khát khao hy vọng em mãi là nụ cười lấp lánh những thương đau, rồi sẽ có một ngày ta xóa tên nhau trong di-chúc-tình-yêu, khắc vào tim nỗi buồn thầm lặng. Dù thế nào đi nữa, vòng tay em vẫn muôn đời độ lượng, bờ môi em ngào ngạt những hương yêu, buổi chiều sẽ bỏ đi theo bóng đêm, và tình em có tàn phai theo tháng năm, tôi sẽ muôn đời ở lại, nuôi nấng những kỷ niệm riêng mình và một tình yêu cho riêng em….

(*)tựa 1 ca khúc của nhạc sĩ Nguyễn Đức Cường