Mưa ký ức

  Jon Adam

Những cơn mưa
những cơn mưa
dập dìu ký ức
em đi qua tháng ngày tất bật
trượt ngã bao lần rồi quen cả nỗi đau
trên mặt đường những giọt nước chen nhau
em nhìn thấy cuộc tình buồn soi bóng

Em đi qua những khoảng trời rất rộng
chẳng bao giờ tìm được áng mây xanh
em đi qua những ngày tháng không anh
chỉ tìm thấy những hoàng hôn rất tím

Mưa chẳng đợi vẫn muôn đời tìm đến
rơi vào em sừng sững một con sông
rơi vào em phủ lấp đến mênh mông
mưa ký ức vẫn làm đau nắng muộn

Trốn vào đâu giữa mùa tuyệt vọng
nỗi buồn là bong bóng vỡ trên tay
mưa nhọc nhằn thiếu vắng một bờ vai
thương yêu ấy chẳng còn nơi trú ngụ

Mưa vẫn rơi gieo ngàn lời tình tự
kỷ niệm bây giờ đã quá xanh xao
nỗi cô đơn còn lại ở hai đầu
em ru mình nỗi-nhớ-hat-mưa/nghiêng…

Phạm Ngọc
18092009

Mưa

(…mùa bão)

Những cơn mưa vẫn về từ mọi phía
như nỗi nhớ rạt rào
bình thản rơi nghiêng
trôi đi / trôi đi
nỗi buồn vạn kỷ
trôi đi / trôi đi
ngày tháng không nhau
trôi cả những giấc mơ
chỉ còn lại buổi chiều và những thanh âm rất thật
chỉ còn lại một người ngồi níu giữ hôm qua
chẳng chạy trốn được chính mình
giữa nỗi buồn
giữa cơn đau
và muôn ngàn trắc trở
hạnh phúc đã bắt đầu thấm mệt

Vẫn miệt mài những bước tìm nhau
trơn trượt những cơn mưa
và nụ hôn vỡ nát
đâu mùa trăng chết giấc ?
đây cuộc tình trôi mãi với cô đơn

Vẫn nợ nhau nỗi buồn
và nụ cười qúa khứ
những kỷ niệm chôn vùi trong ký ức xa xưa
vẫn nợ  con đường những bước chân đưa
và hơi ấm của bàn tay chờ đợi

Vẫn gọi nhau bằng lời gió gọi
nắng biếc bây giờ cổ tích trong nhau
cơn mưa làm lạnh buốt nỗi đau
trút mãi xuống đời em sâu thẳm
tiếng mưa rơi ngàn lời cay đắng
thay những ngọt ngào anh gửi lại cho em

Vẫn đi tìm nơi chốn để lãng quên
mà nỗi nhớ cứ ghìm chân giữ lại
nếu cơn mưa có về qua nơi ấy
anh có bao giờ chợt nhớ đến em không ?
em riêng mình với nỗi bâng khuâng
thương cuộc tình qua đời sao quá vội
nỗi buồn em dường như không có tuổi
vẫn miệt mài như những cơn mưa…

Phạm Ngọc
12092008